Vì sao chọn sống-vừa-vặn?
Có một thời gian, chúng tôi từng sống rất “đẹp”.
Chúng tôi từng tạo lập một tiệm bánh nhỏ xinh giữa lòng Sài Gòn – nơi có ánh đèn vàng ấm, mùi bơ nướng quyện với tiếng nhạc du dương, những chiếc ghế gỗ, những chậu cây...
Một nơi rất dễ thương. Rất ấm. Rất “duy mỹ”.
Rồi một ngày, chúng tôi bắt đầu tự hỏi: liệu sự ấm áp ấy đã là an yên chưa?
Câu trả lời đến chậm rãi, qua những thứ bóng nhoáng được nỗ lực giữ gìn, qua những thứ đẹp đẽ được giữ trong vòng kiểm soát và một lúc nào đó – khi lòng thấy đầy mà không thấy đủ.
Chúng tôi bắt đầu bán bớt đi. Những món đồ từng yêu quý. Những vật dụng từng nâng niu.
Tối giản. Thu gọn.
Và rồi… lên núi.
Chúng tôi đã sống ở nhiều nơi – từ phố thị đến miền cao, từ chỗ ở thuê nhỏ xíu đến căn nhà màu đỏ mận bên đồi.
Bất kể nơi nào dừng chân, chúng tôi đều biến nó thành nhà.
Từng chút một: cải tạo, lau dọn, nhặt lá, gieo cây.
Và mỗi nơi đi qua, đã là những ký ức rất thật, đẹp, sâu.
Không hoành tráng. Nhưng lại lấp lánh nhiệm màu.
Có lúc, chúng tôi từng mâu thuẫn với chính mình:
Liệu có thể giữ nếp sống tinh tươm nơi thành phố khi chuyển về làng quê?
Liệu có cần hoà nhập khi sống giữa núi rừng, hay nên giữ lấy sự biệt lập cần thiết để tu dưỡng?
Rồi chúng tôi nhận ra rằng: không cần chọn một phía.
Chúng tôi học cách sống ở lằn ranh yên tĩnh giữa hai thế giới:
Chọn tách biệt khỏi những ồn ã, nhưng vẫn rõ biết từng chuyển động đời sống.
Không lánh đời. Cũng không cuốn trôi.
Và giờ đây, những lúc khi đi giữa phố thị lòng vẫn thấy thênh thang, hay những khi ngồi dưới những tán rừng tâm vẫn thấm đượm dạt dào.
Qua từng chặng như thế, chúng tôi dần nhận ra:
Hạnh phúc không đến từ việc có ít đi, cũng không phải có nhiều hơn. Mà là biết bao nhiêu là vừa.
Vừa đủ để thấy nhẹ.
Vừa đủ để biết quý.
Vừa đủ để nhìn vào lòng mình mà không phải né tránh.
Chúng tôi gọi đó là sống-vừa-vặn.
Không hơn ai. Cũng không cần trở thành ai.
Chỉ là được ở lại với chính mình – trong lòng tử tế, ngoài đời thong dong.
Tại mộc little farm, chúng tôi thực tập điều đó mỗi ngày.
Nếu bạn cũng từng đi qua những ngã rẽ như thế,
thì mời bạn ngồi lại,
rót một tách trà,
và cùng chúng tôi bước vào series “sống-vừa-vặn.”
mộc little farm – nơi không quá nhiều cũng chẳng quá ít, chỉ đủ.
Xem thêm các bài viết trong series sống-vừa-vặn bên dưới: