1.
Không làm gì, cũng là một hành động
Có những ngày, chúng ta chẳng muốn làm gì cả.
Không muốn dọn dẹp.
Không muốn trả lời tin nhắn.
Không muốn bắt đầu bất cứ điều gì mới.
Và rồi, có một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu:
“Mình đang lười quá chăng?”
“Mình nên làm gì đó cho có ích chứ?”
“Không làm gì… thì có ổn không?”
Chúng tôi cũng từng có những ngày như thế.
Những buổi sáng nhìn ra vườn, thấy cây cũng chẳng vội ra hoa.
Thấy đất nằm yên, thở chậm.
Thấy mình ngồi đó, mà lòng còn quay quắt vì “mình nên khác đi.”
Nhưng rồi thiên nhiên dạy chúng tôi một điều đơn sơ mà thấm thía:
Không làm gì, cũng là một hành động.
Không cắt cành – để cây được nghỉ ngơi.
Không xới đất – để mầm rễ được yên.
Không vội vã – để lòng còn lắng nghe chính nó.
Chúng ta sống trong một thời đại mà “làm” được tôn vinh.
Bận rộn trở thành biểu tượng của giá trị.
Hiệu suất trở thành thước đo của thành công.
Nhưng có một điều lặng lẽ mà sâu xa:
Không phải lúc nào cũng cần phải làm.
Và không làm – không có nghĩa là không sống.
Thỉnh thoảng, bạn cần dừng lại.
Không phải để bỏ cuộc, mà để nhìn sâu.
Không phải để trì hoãn, mà để chọn kỹ hơn điều mình sẽ bước tới.
Không phải vì mệt, mà vì bạn đang học một cách sống khác – có mặt.
Tại mộc little farm, đôi khi “một ngày không làm gì” là ngày quý nhất.
Là ngày ta nằm nghe gió đi qua,
thấy ánh nắng nằm im trên vách,
và lòng nhẹ đi một tầng lo nghĩ.
Đó là ngày mà mình được ở bên chính mình – không mục tiêu, không toan tính.
Và kỳ lạ thay, chính trong khoảnh khắc “không làm gì” ấy,
mình thấy mình đang sống thật nhất.
Nếu hôm nay bạn chẳng muốn làm gì,
thì cứ để mình được không làm.
Không cần lý do.
Không cần lời giải thích.
Chỉ cần một hơi thở về,
và một lòng an trú.
Bởi vì không làm gì, cũng là một hành động –
hành động thương mình.
🙏
2.
Buông một chút để đủ hơn
Chúng ta thường nghĩ: muốn đủ thì phải có thêm.
Thêm chút tiền.
Thêm một công việc tốt hơn.
Thêm vài mối quan hệ.
Thêm vài thứ để phòng hờ… cho những ngày bất trắc.
Nhưng càng thêm, ta lại càng thấy thiếu.
Thiếu thời gian.
Thiếu bình an.
Thiếu một khoảng thở cho chính mình.
Có một ngày, chúng tôi dọn lại căn nhà của mình.
Không gian dù có lớn hay bé, thì rồi một lúc sẽ đầy ắp.
Cái nào thực sự cần giữ?
Cái nào từng rất thích, nhưng giờ đã không còn dùng?
Ban đầu cũng lưỡng lự. Nhưng rồi, sau mỗi lần buông,
nhà rộng ra. Mà lòng cũng rộng thêm.
Chúng ta đã quen giữ quá nhiều – vật chất, cảm xúc, suy nghĩ.
Sợ mất.
Sợ thiếu.
Sợ trống.
Nhưng bạn biết không?
Đôi khi, buông một chút… lại khiến ta thấy đủ hơn.
Buông một kỳ vọng – để yêu thương trở nên nhẹ.
Buông một định kiến – để lắng nghe thật hơn.
Buông một món đồ – để thấy ra thứ mình thật sự quý.
Buông một nỗi sợ – để bước tới nhẹ nhàng hơn.
Tại mộc little farm, chúng tôi học cách buông mỗi ngày.
Buông nhu cầu phải kiểm soát mọi thứ.
Buông hình ảnh “phải là một ai đó” trong mắt người khác.
Buông luôn cả ý nghĩ rằng “buông là mất”.
Vì thực ra, buông không lấy đi – buông chỉ trả lại.
Trả lại cho mình một ngày đơn giản.
Một khoảng vườn đủ nắng.
Một hơi thở không vướng víu.
Nếu hôm nay bạn thấy lòng mình hơi chật,
hãy thử buông một chút.
Không cần nhiều. Một suy nghĩ thôi cũng được.
Rồi ngồi xuống.
Thở một hơi dài.
Và lắng nghe xem, điều gì trong bạn đang trở về.
“Buông không phải là từ bỏ,
mà là ngừng mang vác những gì không còn thuộc về.”
🙏
3.
Tạm biệt áp lực "phải trở thành"
Ngay từ khi còn rất nhỏ, ta đã được hỏi:
“Lớn lên con muốn trở thành ai?”
Và từ đó, một hành trình dài bắt đầu –
hành trình để trở thành:
Trở thành người giỏi giang.
Trở thành một ai đó được công nhận.
Trở thành phiên bản “tốt hơn” của chính mình.
Chúng ta cứ đi.
Cố gắng.
Nỗ lực.
Đặt ra mục tiêu, rồi lại vượt qua chính mình.
Cũng có những lúc thấy hạnh phúc.
Nhưng cũng có lúc mệt đến mức quên cả lý do mình bắt đầu.
Tại mộc little farm, chúng tôi đã từng cũng vậy.
Từng có những ngày thấy mình như đang chạy mãi,
dù xung quanh là núi non và tiếng chim yên ả.
Chạy không phải vì đời giục,
mà vì bên trong không dám dừng.
Luôn thấy mình chưa đủ.
Chưa giỏi.
Chưa “xứng đáng”.
Nhưng một sáng nọ, khi ngồi dưới gốc cây bên hiên nhà,
chúng tôi nhìn lên và tự hỏi:
“Cây này có bao giờ muốn trở thành cây khác không?”
Không.
Cây chỉ sống đời của nó –
lặng lẽ, đủ đầy,
và hiến tặng bóng mát như một điều tự nhiên.
Có thể, ta không cần phải trở thành ai cả.
Chỉ cần trở về với chính mình – từng chút một.
Không phải “hơn người hôm qua”,
mà là hiểu mình hơn hôm qua.
Không phải cố vươn cao,
mà là biết rễ mình đang bám sâu tới đâu.
Không phải chạy tới đâu đó,
mà là ở lại trọn vẹn với nơi mình đang đứng.
Tạm biệt áp lực phải “trở thành”.
Vì bạn không cần là ai khác.
Bạn chỉ cần là bạn,
trong từng hơi thở,
từng bước chân,
và từng buổi chiều ngồi lặng giữa mảnh vườn nhỏ.
Đó không phải là sự thụ động.
Đó là sự trở về.
Và không gì mạnh mẽ hơn một người đủ bình an để chỉ là chính mình.
“Khi không còn phải trở thành gì cả,
ta mới thực sự bắt đầu sống.”
🙏
4.
Gọn trong lòng trước, gọn ở ngoài theo sau
Chúng ta đang sống trong thời của tối giản.
Nhiều người dọn nhà, bỏ bớt đồ, sống gọn nhẹ.
Tất cả đều rất tốt – nếu như sự gọn ấy đến từ bên trong.
Nhưng đã bao giờ bạn thấy,
nhà đã sạch, tủ đã trống,
mà lòng vẫn cứ bừa bộn?
Không phải vì còn quá nhiều vật dụng,
mà vì chưa kịp ngồi xuống dọn lòng.
Chúng tôi cũng từng bắt đầu bằng việc dọn dẹp.
Từ một căn nhà nhỏ giữa phố, đến một tiệm bánh đầy mộng mơ.
Từng ngóc ngách được chăm chút cẩn thận.
Từng món đồ được chọn kỹ để “đẹp mà tối giản”.
Rồi một ngày, nhận ra mình đang dọn bên ngoài để khỏa lấp bên trong.
Muốn gọn nhưng không thật sự rỗng rang.
Muốn giản mà lòng vẫn còn nặng.
Và vậy là, tụi tôi bắt đầu một kiểu dọn khác –
dọn trong tâm.
Dọn những suy nghĩ cũ không còn phù hợp.
Dọn kỳ vọng từ người khác mà mình đã ôm quá lâu.
Dọn những điều “phải thế này” để trở về với điều “mình thật sự cần”.
Và mỗi lần buông một món bên trong,
không gian bên ngoài tự nhiên cũng nhẹ hơn.
Kỳ lạ thay,
khi lòng đã gọn, mình không cần quá nhiều nữa.
Một góc nhỏ là đủ.
Một bữa cơm đơn sơ là đủ.
Một buổi chiều ngồi bên gió cũng đủ đầy như đang ở một nơi chốn đẹp đẽ nhất.
Tại mộc little farm, có những ngày chúng tôi không dọn gì cả,
chỉ ngồi với lòng mình.
Đặt tay lên ngực.
Thở một hơi sâu.
Và hỏi:
“Trong con, có gì đang rối?”
Rồi cứ thế, từng sợi rối được gỡ.
Từng nỗi lo được nhìn bằng mắt dịu dàng.
Từng khoảng chật được trả lại sự thênh thang.
Nếu bạn đang muốn dọn dẹp lại cuộc sống,
hãy bắt đầu bằng chính mình trước.
Gọn trong lòng – không phải gồng ép,
mà là chọn giữ những gì thật sự quan trọng.
Vì khi bên trong đã gọn,
thì bên ngoài cũng tự biết cần bao nhiêu là vừa.
“Dọn lòng trước, rồi dọn nhà sau.
Thảnh thơi bắt đầu từ trong tâm.”
🙏
5.
Chấp nhận phần "chưa xong" trong mình
Chúng ta thường yêu cầu chính mình phải “xong” một điều gì đó.
Xong một kế hoạch.
Xong một giai đoạn.
Xong một phiên bản tốt đẹp hơn.
Và cũng vì thế,
khi thấy mình vẫn còn loay hoay,
vẫn chưa rõ ràng,
vẫn mắc kẹt trong một cảm xúc cũ…
ta vội vàng trách mình:
Sao hoài chưa khá hơn?
Sao mãi không vượt qua?
Chúng tôi cũng từng nhiều lần như thế.
Muốn những cảm xúc lộn xộn bên trong “sớm đi đi”.
Muốn sự bình an đến thật nhanh.
Muốn mình “trở thành” người nhẹ nhàng, vững chãi,
ngay khi vừa bước chân về núi.
Nhưng thiên nhiên dạy một bài học khác:
Không gì trưởng thành mà không qua thời kỳ dở dang.
Cây không thể nở hoa mãi.
Trái không thể chín suốt mùa.
Và tâm ta – cũng có những ngày
chỉ cần lặng yên mà chưa cần tỏa sáng.
Chúng tôi bắt đầu tập thở cùng phần “chưa xong” trong mình.
Không đẩy đi.
Không thúc ép.
Chỉ nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng.
Hôm nay mình còn buồn – cũng được.
Mình vẫn thấy thiếu tự tin – cũng được.
Mình chưa biết đường đi tiếp – cũng được.
Chỉ cần còn thở,
còn biết mình đang ở đâu,
thì mọi điều “chưa xong” kia
đều đang được ôm ấp để dần lành lại.
Tại mộc little farm, có những ngày chúng tôi không cố làm gì mới,
chỉ ngồi bên nhau và nói:
“Chắc mình đang trong một đoạn chuyển mùa.”
Không cố hiểu hết.
Không cần kết luận.
Vì có những mùa không cần hoa,
mà chỉ cần đất yên để hồi phục.
Nếu hôm nay bạn thấy mình chưa “xong” một điều gì đó,
xin hãy nhẹ với mình hơn một chút.
Chúng ta đều là những mảnh sống còn đang tiếp tục học cách sống.
Và phần chưa hoàn thiện trong bạn –
có thể chính là cánh cửa
dẫn về sự đủ đầy rất người, rất thật.
“Chưa xong – không phải là dở.
Chưa xong – là đang sống.”
🙏