1.
Ở đâu cũng có thể chạm đất - nếu ta chịu dừng
Chúng ta hay nghĩ rằng muốn gần thiên nhiên thì phải về núi,
phải tìm một mảnh vườn,
phải sống chậm lại như ở một nơi xa.
Nhưng đất – không nằm ở đâu xa.
Đất ngay dưới chân mình.
Vẫn ở đó – chỉ là mình chưa thực sự chạm.
Chúng tôi từng sống giữa phố, rồi về vùng cao,
rồi lại xuống đồng bằng.
Mỗi nơi đều khác nhau – nhịp sống, âm thanh, khoảng trời.
Nhưng có một thứ vẫn y nguyên:
khi tâm mình lắng xuống,
đất ở đâu cũng thành nhà.
Có lần, giữa Sài Gòn chật chội,
chúng tôi tìm được một khoảng sân nhỏ sau căn gác trọ.
Chỉ rộng bằng một chiếc chiếu.
Nhưng mỗi sáng sớm, khi mặt trời còn mờ sương,
tụi tôi ngồi đó.
Đặt chân trần lên nền đất lẫn cát.
Thở.
Và nghe lòng mình từ từ lắng lại.
Không ai lấy mất được đất –
chỉ là ta quên mất cách trở về.
Có khi chỉ cần đi bộ chậm lại.
Nhìn một chiếc lá rơi.
Chạm vào thân cây bên đường mà không vội bước qua.
Đặt tay lên tim và hỏi:
“Lần cuối mình thật sự cảm được đất là khi nào?”
Ta không cần sống giữa rừng để chạm đất.
Chỉ cần chịu dừng.
Dừng bước chân.
Dừng suy nghĩ.
Dừng nhu cầu phải luôn đi tiếp.
Tại mộc little farm, có những hôm chúng tôi không làm gì nhiều.
Chỉ ngồi bên mép vườn, uống ly trà,
nhìn đất nứt ra sau mưa và những mầm non đâm lên nhẹ tênh.
Thấy mình nhỏ lại.
Mà gần lại.
Với đất. Với người. Và với chính mình.
Ở đâu cũng có thể chạm đất –
nếu ta chịu dừng,
chịu lắng,
và chịu sống chậm đủ để nhìn xuống dưới chân mình.
Nơi đó,
đất vẫn luôn đợi.
“Đất không cần ta chạm.
Nhưng ta cần đất –
để nhớ mình thuộc về.”
🙏
2.
Sống theo mùa, không sống theo deadline
Tự nhiên không có deadline.
Không có “phải ra hoa trước ngày 15”.
Không có “hạn chót cho trái chín”.
Cây cứ lớn theo nhịp của nó.
Chậm rãi.
Vững vàng.
Không hối. Không ép.
Nhưng con người – đôi khi lại quên mình cũng là một phần của tự nhiên.
Chúng ta đặt lịch cho mọi thứ.
Đặt mốc cho “phải xong”.
Và nếu không xong – ta thấy mình thất bại.
Chúng tôi từng là những người chạy đua với thời gian.
Làm việc với những bảng kế hoạch chi tiết.
Có thời điểm, ngày nào cũng là một cuộc rượt đuổi.
Ngay cả khi đã về sống gần núi,
thói quen deadline vẫn theo về.
Nhưng rồi mùa đông đầu tiên ở vùng cao đến.
Đất ngủ.
Cây lặng.
Người cũng lặng.
Không phải vì hết việc,
mà vì có một sự nhắc khẽ từ thiên nhiên:
“Đây là mùa nghỉ ngơi.”
Không cần cố vươn nở giữa giá rét.
Không cần lúc nào cũng phải “phát triển”.
Có mùa để làm.
Và có mùa để chỉ là.
Từ đó, chúng tôi tập sống theo mùa hơn.
Không chỉ là mùa của thời tiết,
mà là mùa trong chính thân tâm mình.
Có hôm năng lượng dồi dào – làm việc, trồng rau, lên ý tưởng.
Có hôm chỉ muốn chậm lại, uống trà, đọc sách, thở sâu.
Và cả hai kiểu ngày ấy – đều đáng trân trọng như nhau.
Khi ta bắt đầu sống theo mùa,
ta cho phép mình đủ thời gian để trưởng thành một cách tự nhiên.
Không giục giã.
Không áp lực.
Không chạy theo những chuẩn mực ngoài kia.
Tại mộc little farm, vụ mùa nào cũng có khoảng nghỉ.
Giữa hai lần gieo hạt, không vội.
Chúng tôi để đất nghỉ.
Và để lòng mình nghỉ.
Có những điều chỉ có thể lớn lên khi được yên.
Nếu bạn đang mỏi mệt vì một “deadline làm người”,
xin hãy thở một hơi sâu.
Có thể, hôm nay là mùa bạn cần được ủ ấm –
chứ không phải nở rộ.
Và bạn không trễ –
bạn chỉ đang sống đúng với mùa của mình.
“Cây không sốt ruột khi đông đến.
Bạn cũng vậy – cứ thong thả lớn lên.
🙏
3.
Ăn theo mùa, nghe theo đất
Trước khi có tủ lạnh,
trước khi có siêu thị,
con người sống nhờ vào mùa.
Mùa nào ăn nấy.
Mùa nắng ăn rau mát, mùa mưa ăn củ ấm.
Không cần lý thuyết dinh dưỡng nào,
chỉ cần lắng nghe đất – là biết mình nên ăn gì.
Chúng tôi bắt đầu “ăn theo mùa” từ một mảnh vườn nhỏ.
Lúc mới tập, vẫn còn thói quen muốn đủ thứ quanh năm:
cà chua lúc nào cũng phải đỏ,
rau thì luôn xanh,
trái cây thì càng đa dạng càng tốt.
Nhưng rồi vườn dạy cho tụi tôi bài học đầu tiên:
có thứ chỉ mọc vào một thời khắc rất riêng.
Rau rừng mùa mưa mới có.
Đậu leo mùa nắng mới tốt.
Có trái chờ bao mùa mưa nắng mới ra hoa.
Không thể giục đất.
Không thể hối cây.
Cũng như không thể hối mình “luôn sung sức, luôn đầy đủ”.
Khi tập ăn theo mùa,
chúng tôi nhận ra mình sống chậm hơn.
Biết quý một bó rau non đầu mùa,
biết vui khi cuối mùa bí chín vàng,
biết ăn ít lại – để ăn cho trọn vẹn.
Và cũng từ đó,
nghe theo đất – không chỉ là chuyện ăn uống,
mà là một cách sống.
Đất không nói lời.
Nhưng đất luôn nhắc:
“Hôm nay đủ nắng để phơi,
mai có mưa, đừng gieo vội.”
Chúng tôi học cách dừng lại khi đất bảo dừng,
và đi tiếp khi đất cho tín hiệu.
Không cần bon chen.
Không cần hơn thua.
Chỉ cần lắng đủ – là biết đường.
Tại mộc little farm, bữa cơm mỗi ngày là chuyện của mùa.
Có hôm chỉ có canh bí, rau luộc, chén muối mè.
Nhưng lại ngon lạ kỳ –
vì biết mình đang ăn cái mà đất, trời và thời gian vừa ban tặng.
Nếu bạn đang mỏi mệt vì phải “đủ đầy mọi lúc”,
hãy thử bước ra ngoài.
Chạm tay xuống đất.
Nhìn xem mùa này đất đang cho gì.
Rồi về bếp, nấu một bữa ăn nhỏ,
ăn chậm thôi – để cảm được cả bầu trời trong đó.
“Mùa cho gì – ta ăn nấy.
Đất lặng im – ta bớt đòi hỏi.
Sống như vậy, tự nhiên thấy đủ.”
🙏
4.
Sống xanh, nhưng đừng ép mình thành "chuẩn mực"
Có một thời gian, chúng tôi muốn sống xanh “cho đúng”.
Từ việc không xài nhựa,
đến ủ phân hữu cơ,
rồi tự làm chất tẩy rửa,
tự trồng rau,
tự tất cả mọi thứ.
Nhưng càng cố “xanh cho đủ chuẩn”,
càng thấy… mệt.
Không phải vì sống xanh không tốt.
Mà vì ta đánh mất sự nhẹ nhàng ban đầu,
khi mọi thứ trở thành áp lực.
Đã từng có hôm, chỉ vì lỡ mua món gì có bao bì,
mà tự trách mình suốt ngày.
Đã từng im lặng ghen tị trước người khác sống xanh hơn.
Và cũng từng thấy mình “kém ý thức”
vì không đủ sức để làm mọi thứ từ đầu đến cuối.
Rồi một hôm, chúng tôi dừng lại.
Ngồi trong vườn, nhìn mấy con kiến tha mảnh lá về tổ.
Không ai nói chúng “xanh” hay “không xanh”.
Chúng chỉ làm việc theo cách tự nhiên nhất.
Chúng tôi cũng vậy –
có thể sống xanh theo cách riêng của mình,
thay vì chạy theo một danh sách tiêu chuẩn.
Sống xanh – là vì thương.
Thương đất.
Thương người.
Và thương chính mình.
Mà đã là thương,
thì không nên kèm theo sự ép buộc.
Có người bắt đầu từ việc bỏ ống hút nhựa.
Có người trồng thêm một chậu rau nhỏ.
Có người chưa làm gì cả,
nhưng đã bắt đầu muốn lắng nghe đất nhiều hơn.
Tất cả đều là những bước đi đáng quý.
Không ai đi sau.
Không ai đi trước.
Chỉ cần đi bằng sự tử tế chân thành – là đủ.
Tại mộc little farm, có lúc tụi tôi dùng dầu gội tự nấu, nước giặt tự ngâm
nhưng cũng có khi dùng đồ mua từ chợ quê.
Có mùa trồng rau bội thu,
có mùa sâu bệnh hoành hành,
phải mua thêm ở ngoài.
Nhưng điều tụi tôi luôn giữ –
là lòng biết ơn và tỉnh thức
với từng điều mình chọn.
Nếu hôm nay bạn không sống “xanh như mong muốn”,
xin đừng trách mình.
Chỉ cần lặng lại, hỏi:
“Điều gì mình thật sự quý?”
Rồi bắt đầu từ đó. Nhỏ thôi.
Mà bền.
“Sống xanh – không phải để trở thành ai.
Mà để trở lại là chính mình:
một sinh linh biết sống nhẹ với đất,
và hiền với mọi thứ xung quanh.”
🙏
5.
Trồng một luống rau, dưỡng một vùng tâm
Có người hỏi chúng tôi:
“Sao lại chọn sống ở nông trại? Trồng rau có vui không?”
Chúng tôi cười, trả lời:
“Vui chứ. Nhưng không chỉ là vui.
Vì mỗi luống rau được trồng xuống –
cũng là một phần tâm mình được chăm lại.”
Trước khi về với núi rừng,
Chúng tôi từng sống trong những guồng quay chóng mặt.
Mọi thứ phải nhanh, phải nhiều, phải hơn hôm qua.
Tâm trí cũng vì thế mà tơi tả.
Về với đất, bắt đầu trồng rau,
Chúng tôi học lại ba điều tưởng chừng đơn giản:
gieo – chờ – gặt.
Nhưng ở giữa ba bước ấy,
là vô vàn thứ không thể điều khiển.
Có hôm mưa ngập hết luống non.
Có hôm sâu ăn sạch búp vừa lên.
Có mùa gieo ba lần vẫn chưa ra.
Lúc ấy, chúng tôi chỉ biết ngồi bên luống đất, thở dài –
rồi… học cách buông,
học cách kiên nhẫn,
và học cách nhìn lại tâm mình.
Luống rau là tấm gương.
Rau ủ rũ – mình có đang mệt?
Đất khô nứt – mình có đang khô khát điều gì?
Cây lớn chậm – có khi cũng là lời nhắc,
rằng tâm mình cần chậm lại chút thôi.
Mỗi sáng ra vườn tưới rau,
cũng là lúc mình tưới lại mình.
Nhẹ tay.
Chậm bước.
Không đòi hỏi kết quả tức thì –
chỉ biết rằng mình đang có mặt.
Tại mộc little farm, chúng tôi vẫn trồng rau như một thực hành hàng ngày.
Không phải để tự cung cấp mọi thứ,
mà để nuôi một phần nào đó bên trong.
Phần thích lắng, thích lặng, thích sống hiền với đất.
Chúng tôi tin rằng,
mỗi người nếu có thể, hãy trồng một chút gì đó.
Không cần to. Không cần đủ ăn.
Một chậu hành nhỏ nơi ban công.
Một bụi tía tô ngoài sân.
Là đủ.
Vì trong cái mọc lên – có mình ở đó.
Và trong cái nở ra – có sự sống đang mỉm cười với mình.
“Luống rau cần nước để sống.
Tâm mình cũng cần sự chạm vào đất –
để trở lại đơn sơ như buổi đầu.”
🙏